Trái tim đỏ trên dòng mủ trắng

Trên vùng đất gió ngàn, mưa nắng,
Cao su vươn mình thẳng giữa đại ngàn.
Dưới tán lá xanh, lặng thầm ánh mắt,
Người Đảng viên giữ đất – giữ niềm tin.

Tay cầm dao, chân nhuộm bùn rừng,
Áo đẫm mồ hôi mà lòng vẫn sáng.
Không chỉ là người thợ của bình minh,
Mà còn là hạt giống của Đảng.

Ảnh minh họa

Trên dòng mủ trắng, ngỡ dòng sữa mẹ,
Chảy từng giọt từ những khổ công sâu.
Giọt ấy nuôi đời, nuôi bao mái ấm,
Nuôi lý tưởng người – sáng tự trong nhau.

Đâu chỉ ở phố phường có giấc mơ,
Người vùng biên cũng dệt nên câu chuyện.
Giữa nắng gió, rừng xanh hun hút,
Vẫn thấy màu cờ in lên từng ngọn sóng.

Gió lặng rồi, lặng theo bước chân âm,
Có những đêm người Đảng viên thức trắng.
Không phải vì sổ sách hay lệnh lạc,
Mà vì đời sống người thợ lắng lo hơn.

Đảng trong tim – không màu, không cờ,
Nhưng là lẽ sống, là điều không thể khác.
Như cây đứng thẳng giữa vùng giông bão,
Vững một lòng gìn giữ đến mai sau.

Tập đoàn ta – từ những bàn tay sắt,
Dựng lên nhà máy, mở đường, tạo nghiệp.
Giờ bước vào thời đại số hóa,
Trái tim Đảng vẫn dẫn đầu đoàn quân.

Đừng hỏi Đảng viên nơi đâu giữa đời thường,
Họ có mặt khi rừng sâu cần giữ.
Có mặt khi chỉ tiêu chưa hoàn thành,
Có mặt khi lá cờ bay cao giữa gió.

Dòng mủ trắng – đó là mạch sống,
Và trái tim đỏ – vẫn đập từng ngày.
Giữa nhựa trắng ngời lên chân lý sống,
Người Đảng viên – ngọn lửa chẳng hao gầy.

PHƯƠNG THANH (ĐỒNG NAI)