CSVN – (Kính tặng những chiến sĩ công binh tháo gỡ bom mìn để trồng mới cao su sau ngày giải phóng)
Khi anh bước chân lên Đồi không tên
Thì cái chết không tên cũng rập rình trước mặt

Giặc tháo chạy rồi mà mìn chông lựu đạn
Vẫn thập thò móng vuốt ở nơi này
Đời anh đã qua bao lần chia tay
Chào mẹ xuôi vào Nam đánh Mỹ
Chào người yêu mắt đậm màu chung thủy
Chào mái trường thơ ấu thân thương
Những lần chia tay vì bình yên quê hương
Tưởng đã qua rồi từ một ngày toàn thắng
Vậy mà chiều nay trên đỉnh đồi tràn nắng
Anh lại vào chiến trường sau khi hôn vội con thơ
Anh lùa tay vào hơi ấm đất đai
Nghe đất khóc vì vết thương đau nhức
Bàn tay khéo như một người thầy thuốc
Mồ hôi tuôn cùng đất rướn mình lên
Kẻ thù lộ mặt rồi – nào bom bi, lựu đạn, mìn râu tôm
Chúng cúi đầu trước trái tim rực lửa
Cao su lên đồi – đất cười hớn hở
Mùa Xuân nở hoa trên Đồi không tên
Bên đỉnh đồi là dáng đứng của anh
Trong chiến công vẫn hiền hòa, giản dị…
*Đồi không tên – một địa danh ở Cao su Lộc Ninh
NHỰA TRẮNG
Related posts:
Tác giả nữ trẻ và những chuyến đi
Bàn chuyện tuyên thệ
Trung thu đặc biệt nơi biên giới
Chuyện làm dân vận ở Nông trường K’dang
Điệp Sơn ơi, hẹn ngày trở lại!
Vườn cây cao su bảo tồn ở Cao su Phú Riềng
Nơi địa đầu Tổ quốc
Cây cao su ở Việt Nam dưới góc nhìn Lịch sử - Sinh thái (1897 - 1975)
Ngủ ngon
Cuộc thi sáng tác "Tự hào 90 năm truyền thống ngành cao su"